Hờn vong quốc
Ta đã về nhưng trời chưa chịu sáng
Bàn tay gầy không thể níu trời cao
Mộng vá đời xin gởi lại trăng sao
Thôi cũng đành buồn vương đời đât khách.
Xin đừng hỏi vì sao, xin đừng trách …
Trái tim hồng khô héo bởi thời gian
Bốn mươi năm tuổi trẻ đã phai tàn
Bốn mươi năm mang hận hờn vong quốc.
Hannah Hoàng, 9/06/2016
|
|