Mẹ ơi !
Sáng hôm ấy mặt trời vừa thức giấc
mẹ vội vàng đánh thức đám con thơ
cho con ăn tí cháo trắng đơn sơ
rồi vào núi tránh bom rơi đạn lạc ..
Cháo ăn xong trời cũng vừa sáng tỏ
anh tá điền vào ngõ đến bên hiên
đòn gánh tre, gióng , thúng sẵn trên vai
ba đứa nhỏ gánh đi như gánh lúa ...
Mẹ tôi hứa …mẹ sẽ vào trong chốc lát
mẹ con mình lại đoàn tụ như xưa
Mẹ biết mà, mẹ biết đám con thơ
không sống nổi một ngày xa bóng mẹ
Các con ngoan thôi đừng khóc nhé
mẹ hứa mà, mẹ hứa sẽ vào ngay ...
Đường vào núi xa chưa đầy dặm
mà tưởng chừng qua mấy suối mấy sông
vừa đến nơi còn đưa mắt ngóng trông
bổng tin dữ từ làng xa ào đến:
hầm bị bom, gia đình tôi tan nát
mẹ tôi còn kẹt lại dưới đất sâu !
Tôi không nghe tiếng bom nổ ngang đầu
mà tâm hồn vỡ ra từng mãnh nhỏ !
Tôi không thấy lữa ngút trời cháy đỏ
mà tuổi thơ tàn úa kể từ đây !
Tôi trở về nhìn mười ngôi mộ mới
của ông bà, dì cậu, mẹ và em
nằm yên lặng một dãy dài thẳng tắp
trên gò Đề hiu hắt gió sông Thu
Từng nấm mồ tròn như nong phơi lúa
màu đất tươi còn như ấm hơi người
mẹ tôi nằm trong ngôi mộ thứ hai
thằng em út nằm trong ngôi mộ cuối
Lòng tôi bỗng thấy buồn như muốn khóc
mơ một lần được gọi tiếng “ Mẹ ơi “ !
HTL
2004