Bài Thơ Khóc Chị
Những nấm mồ trăm năm im lặng,
Giữa lòng đất lạnh ...Chị tôi! ... Chị tôi!
Ngày xưa em đứng trên đồi,
Nhìn ngôi mộ mẹ bồi hồi xót thương.
Ngày nay cũng khói, cũng hương,
Ngồi bên mộ chị lòng vương vương sầu!
Chị ơi, chị ở nơi đâu!
Hồn thiêng chắc đã về trời,
Xác thân bỏ lại giữa đời vu vơ,
Sao không đợi, sao không chờ,
Ngày em trở lại, chị rời trần gian!
Khóc than thôi cũng muộn màng,
Thì xin hẹn dưới suối vàng gặp nhau.
Chị có biết, lòng em đau!
Thương chị xưa,
Mảnh khảnh thân gầy,
Hai vai yếu đuối gánh đầy đau thương.
Mẹ mất sớm, một sáng tinh sương,
Cha thì buông gánh giữa đường xuôi tay!
Ba chị em ta ...tháng tháng ngày ngày.
Nương nhờ dì cậu, ăn mày tình thuơng!
Rồi khi lớn khôn,
Em đi biền biệt bốn mươi năm trường.
Bây giờ tóc đã phai sương,
Về đây khóc chị cuối vườn quạnh hiu!
Bến Tre, 2/2010
HTL