CÓ
Có những hè trưa nắng phủ đầu
Cha đi biền biệt mẹ buồn đau
Đem em về sống cùng nương rẫy
Làm lán , phá rừng để nuôi nhau
Mẹ dựng nhà tranh sát bụi tre
Đem đêm nghe tiếng cuốc gọi hè
Bên đèn hiu hắt em thường hỏi:
“Mẹ ơi, cha của chúng con đâu”
Buổi sáng em theo mẹ ra đồng
Say sưa trên ruộng mới gặt xong
Nhặt từng gié lúa về vo gạo
Em lớn lên từ những cánh đồng,
Có cô giáo trẻ tận miền xuôi
Về đây mở lớp dạy em vui
Hàng ngày đến lớp cùng cô giáo
Em lớn lên bằng những tiếng cười
Trường em nho nhỏ cạnh rừng hoang
Cô cắt tranh thưa lợp mái trường
Bàn ghế đan bằng lồ ô dại
Bảng đen là một tấm tình thương
Có chiều mẹ ngồi đan rổ rá
Em nhìn thấy mẹ lệ buông rơi
Em hỏi :” Mẹ ơi sao mẹ khóc?”
Mẹ im…nhìn khoảng vắng xa vời.
Hôm sau em đến tìm cô giáo
“ Cô ơi! Sao mắt mẹ em buồn?”
Ôm em, ôi vòng tay sao ấm
“Em ơi chẳng muốn lệ em tuôn”
Có những buổi chiều gió heo may
Mông lung nhìn xuyên đám rừng cây
Hình như cô ngóng chờ ai đấy
Thương cô đôi mắt chợt cay cay
Có buổi cùng cô nhặt lá vàng
“ Em ơi! Trời lại một mùa sang!!”
Hôm nay em lớn em mới hiểu
Lòng mẹ, tình cô thật ngút ngàn.
Hạ Nguyên
(Hannah Hoàng)