Em không đánh phấn che dấu vết nhăn
Trên vầng trán của một thời thiếu nữ,
Vì bây giờ em biết mình đã cũ,
Như chiếc áo treo trong tủ đã lâu rồi.
Vầng trán từng suy nghĩ chuyện buồn vui,
Mùa từng mùa đi qua như nắng gío,
Bàn tay em đã bao lần khép cửa,
Mà lòng em chưa khép lại bao giờ.
Em không tô son đôi môi héo khô,
Một thời là những nụ cười tươi thắm,
Em đâu biết tuổi mười bẩy, mười tám…
Ngắn ngủi như một giấc mộng đêm Hè.
Khi cuộc đời có những nẻo u mê,
Có những con đường quanh co, bối rối…
Đôi môi em vẫn chưa quen nói dối,
Em tưởng mình vừa lỡ một bước chân.
Em không đánh phấn che dấu vết nhăn,
( Một hai vết chân chim nơi đuôi mắt),
Dù có lúc soi gương em vẫn tiếc,
Dòng sông nào sóng mắt đã đong đưa?
Em cô độc như cây si gìa nua,
Cây thưa lá khiêm nhường nơi góc phố,
Có một thời vươn mình trong giông gío,
Lá vẫn xanh như lá mới bắt đầu.
Em không thể mặc chiếc áo cũ từ lâu,
Chiếc áo đẹp, mặc vừa thời qúa khứ,
Những phấn son cũng trở thành vô nghĩa,
Làm sao che được dấu vết thời gian?
Nhưng anh ơi, đi bên cạnh tháng năm…
Nét thanh xuân đang dần dần tàn tạ,
Em chợt biết có một điều vẫn trẻ,
Trái tim em mãi tha thiết yêu người.
Nguyễn Thị Thanh Dương