TRÊN BẾN VẮNG
Người lái đò gục đầu trên bến vắng
Chiều buông dần lá vàng rụng lao xao
Cơn gió lạnh ôm thân gầy tiều tụy
Ước mơ đời giờ đã vụt bay cao
Bà thổn thức trong bàn tay nhỏ bé
Đôi vai gầy run theo nhịp thời gian
Kiếp thuyền nhỏ lướt qua ngàn bão táp
Chỉ mong sao khách vào bến an toàn
Bà ngước mắt nhìn theo dòng khách ấy
Giữa lòng thuyền từng chia sẻ gian nan
Chuyến đò qua chất đầy bao kỷ niệm
Giờ còn đây muôn nỗi nhớ ngút ngàn
Người lái đò gục đầu trên bến vắng
Cơn gió chiều vỗ vào bến lao xao
Xa đâu đây tiếng chuông chùa vọng lại
Bà thả hồn theo gió cuốn bay cao.
Hạ Nguyên