Hôm ấy buổi họp sôi nổi quá, một số vấn đề chưa giải quyết xong nên mọi người quên cả giờ về. Dời phòng họp, mở cửa ra mới thấy trời tối từ lúc nào. Mọi người vội vã ra về chẳng ai đợi ai. Nhà tôi cách cơ quan không xa, chỉ qua con đồi hoang đầy bông lau là tới, nhưng chưa bao giờ một mình đi qua đồi vắng vào đêm mưa lạnh thế này.
Đêm Pleiku lạnh, lạnh buốt xương, tôi rùng mình, kéo chiếc cổ áo jacket lên, sửa lại chiếc mũ cho đủ ấm. Tiếng gió rít lên làm bông cỏ lau xô qua dập lại xào xạc thêm hoang vắng, tiếng giày độc hành của tôi vọng lại trong gió như có ai đang bước theo khiến tôi phải nhiều lần ngoái lại.
Tôi rùng mình mấy cái, cố bước nhanh, vài con đom đóm lâp loè như ma trơi vây quanh tôi khiến tôi càng sợ hơn. Tôi nhớ đến những đêm nằm trong chăn thắp đèn pin đọc truyện "Tiếng hát giữa rừng khuya" và những chuyện hoang đường của thời đi học mà các bạn đã kể khi đi qua con đồi hoang này. Sợ lại càng sợ hơn. Tôi rảo bước nhanh hơn, đến gần đỉnh đồi, quẹo qua một lùm cây, tôi thấy một bóng đen từ đỉnh đồi đâm xuống tiến thẳng về phía tôi. Không đầu , không chân, nó lướt nhanh và nhẹ, chỉ thấy hai đốm trắng như hai con mắt của con khủng long nhướng lên sụp xuống như khi sắp vồ mồi. Trong đầu tôi xuất hiện những hình ảnh rùng rợn ma quái, một con ma không có đầu nhưng khi đến gần nạn nhân thì đầu tóc nó mới rũ ra, đôi mắt đỏ kè như hai cục tiết , lưỡi nó đen ngòm ướt nhoẹt dài đến rốn , liếm qua liếm lại vào mặt, vào cổ nạn nhân cho đến khi nạn nhân chết khiếp rồi bất tỉnh. Tim đập thình thịch, tôi nép vội vào lùm cây. Hình như nó đã thấy tôi nên nó tiến thẳng vào tôi, mỗi lúc một gần hơn.Hai đốm trắng như muốn chụp lấy cổ tôi.Tôi hét lớn MA!MA! rồi ôm lấy lồng ngực và nhắm chặt mắt lại . Tiếng hét của tôi vang vang trên đồi vắng. Người tôi lạnh toát. Một luồng nước nóng chạy dọc theo đùi xuống tận bàn chân. Bóng đen cũng hét lớn Á!áaa!MA! Rồi tiếp theo là tiếng thở hổn hển.
-Dũng! Trời ơi mày làm cái gì dzậy? Nhát ma tao hả? Làm tao điếng cả hồn.
Thì ra là dì Sáu bên kia đồi sang thăm mẹ tôi về. Dì mặc quần tây trắng, đi đôi giày trắng, quấn khăn quàng đen chùm kín cả đầu, dì khoác áo choàng đen dài quá đầu gối, ống tay áo dài để lộ hai bàn tay trắng muốt trong đêm tối tôi còn thấy rõ. Hú hồn, hú vía.
Hạ Nguyên