Hồi thứ 35
Tuyết Lãnh Song Nữ
Thục Nhân cười nhạt nói:
- Người ta, một thằng nhỏ nh thế mà còn có tình nghĩa biết cứu bạn lúc lâm nguy, chứ có phải như anh là kẻ vô tình bạc nghĩa như thế đâu.
Thái Xung thấy vợ mắng nhiếc mình như vậy, mặt đỏ bừng liền chộp lấy gáy Vô Kỵ quăng ra ngoài xa, quát lớn:
- Thằng nhãi con này đi mà gặp cha mẹ mi đi!
Y ném một cái thật mạnh, đầu Vô Kỵ nhằm một tảng đá lớn mép núi đâm tới.
Vô Kỵ không sao cự được, bị Thái Xung ném ra như bay và trông thấy đầu của mình sắp va vào tảng đá vỡ sọ vọt óc đến nơi...
Bỗng nhiên có một sức mạnh ở bên cạnh phi tới lôi mạnh người Vô Kỵ sang bên.
Vô Kỵ chưa hoàn hồn, hai chân đã đứng xuống mặt đất, mắt sưng húp, chỉ trông thấy được chút xíu thôi, nhưng y cũng quay đầu lại nhìn xem người nào đã ra tay cứu giúp mình.
Y thấy một thư sinh trạc trung niên, mặc áo dài trắng đứng cách chỗ mình chừng năm thước. Thục Nhân, Thái Xung đều nhìn nhau kinh ngạc vô cùng vì vợ chồng họ không biết thư sinh đó tới lúc nào và ở đâu tới mà dù người đó có núp sẳn đàng sau tảng đá thì vợ chồng y thế nào cũng biết.
Tại sao từ nãy giờ không ai hay một tí gì cả nên cả vợ chồng y mới ngạc nhiên như thế. Vả lại cái ném của Thái Xung ít nhất cũng có năm sáu trăm cân sức mà thư sinh chỉ dùng tay áo khẽ cuộn một cái đã tiêu giải được sức mạnh đó và đặt Vô Kỵ đứng sang bên một cách nhẹ nhàng vô cùng đủ thấy thế võ của y cao siêu biết bao. Nhưng vợ chồng Thái Xung thấy chàng ta tuổi trạc bốn mươi, mặt mũi trông rất thanh tú bảnh trai, đôi mày vừa dài vừa xuôi xuống hai bên, cạnh mép có mấy vết hằn khá sâu.
Thư sinh cứ đứng yên ở đó chẳng nói chẳng rằng, ngửng mặt nhìn nơi khác hình như đang nghĩ ngợi điều gì vậy.
Thái Xung ho một tiếng rồi hỏi:
- Các hạ là ai, tại sao lại ra tay can thiệp đến việc của phái Côn Luân chúng tôi?
Thư sinh nọ cúi đầu vái chào đáp:
- Thế ra ngài là Thiết Cầm tiên sinh Hà tiền bối đấy. Tại hạ ngưỡng mộ anh danh đã từ lâu, chẳng hay vị này có phải là Hà phu nhân không? Còn tại hạ đây là Dương Tiêu.
Chàng ta vừa nói xong hai chử Dương Tiêu, Thái Xung, Thục Nhân và Vô Kỵ ba người không hẹn mà nên, đều thất thanh kêu ủa một tiếng.
Tiếng kêu của Vô Kỵ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn tiếng kêu của vợ chồng Thái Xung vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ nghe tiếng kêu "xọet xọet" hai tiếng, hai nữ đệ tử của phải Côn Luân đã rút trường kiếm ra khỏi bao rồi chúng xoay ngược hai thanh kiếm đưa cho sư phụ và sư mẫu.
Vợ chồng họ Hà cầm hai thanh kiếm đó rồi múa kiếm xông vào tấn công luôn bảy tám thế, thế kiếm nào của họ cũng nhằm những yếu huyệt của kẻ địch mà điểm tới.
Dương Tiêu tựa như không hay biết gì hết, y nghe tiếng kêu của Vô Kỵ chứa đầy sự mừng rỡ, trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên bèn liếc nhìn thằng nhỏ, thấy mặt dính đầy máu tươi, mặt sưng húp không còn ra vẻ người chút nào. Nhưng y vẫn trông thấy vẻ vui mừng lộ ra trên bộ mặt sưng vù đó.
Vô Kỵ lại hỏi:
- Ngài... có phải là Quang Minh Sứ Giả của Minh Giáo Bát Dương Tiêu đấy không?
Dương Tiêu gật đầu đáp:
- Cậu bé, sao cậu biết tên họ của tôi như vậy?
Vô Kỵ chỉ Bất Hối rồi tiếp:
- Cô bé này là con gái của bác đấy!
Nói xong y kéo tay bất hối tới gần và nói tiếp:
- Em Bất Hối, mau lại chào cha em đi! Chúng ta đã kiếm thấy cha em rồi đấy.
Bất Hối trợn tròn đôi mắt nhìn chòng chọc vào Dương Tiêu và nói:
- Ông có phải là cha tôi không? Mẹ tôi đâu? Tôi phải đi tìm mẹ tôi.
Thì ra Bất Hối cứ nghĩ đến mẹ là khóc, suốt dọc đường, Vô Kỵ cứ dỗ dành bảo nó tới đây là để tìm mẹ nó.
Dương Tiêu nghe nói giật mình, túm lấy đầu vai Vô Kỵ vội hỏi:
- Cậu em, nên nói rõ ra một chút, con bé này là con của ai? Mẹ nó là ai thế?
Chàng dùng sức nắm, Vô Kỵ đau buốt tận xương nhưng vẫn không chịu hèn kém nên không kêu đau. Nhưng rút cuộc y vẫn phải kêu "ớ" một tiếng rồi mới nói ược.
- Bất Hối là con gái của bác, mẹ em là Kỷ Hiểu Phù nữ hiệp của phái Nga Mi đấy.
Mặt đã nhợt nhạt, Dương Tiêu nghe Vô Kỵ nói như vậy lại càng nhợt nhạt hơn nữa, giọng run run đáp:
- Nàng... nàng có con gái thật? Hiện giờ... nàng đang ở đâu?
Chàng ta vừa nói vừa giơ hai tay ra ẳm Bất Hối thấy hai má con nhỏ bị Thái Xung đánh hai chưởng sưng húp lên nhưng vẫn còn vẻ giống Hiểu Phù.
Chàng đang nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thấy trên cổ Bất Hối có một sợi dây tơ màu đen, liền khẽ kéo ra xem. Quả nhiên thấy đầu dây có một cái thiết bài, trên mặt có khắc một cái mặt nạ ma quỷ đang múa nanh múa vuốt.
Ðó là Thiết Ma lệnh của Minh Giáo mà chàng đã tặng cho Hiểu Phù đeo.
Lúc này chàng không còn hoài nghi gì nữa, liền ôm chặt Bất Hối và hỏi :
- Mẹ con đâu? Mẹ con đâu?
Bất Hối đáp:
- Mẹ con mất rồi, con đang đi tìm mẹ con, cha có thấy mẹ con không?
Dương Tiêu thấy con mình tuổi quá nhỏ, ăn nói không rõ rệt liền đưa mắt nhìn Vô Kỵ có ý hỏi xem sao.
Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi đáp:
- Thưa bác họ Dương, tôi nói ra bác đừng đau lòng nhé! Kỷ cô nương đã bị sư phụ của nàng đánh chết rồi, lúc sắp chết...
Dương Tiêu quát lớn:
- Ngươi nói dối, ngươi nói dối.
Chỉ nghe cắc một tiếng, bả vai của Vô Kỵ bị chàng bóp vỡ.
Tiếp theo đó cả Dương Tiêu lẫn Vô Kỵ đều ngã ra đất. Dương Tiêu tay vẫn ôm chặt con gái mình.
Dương Tiêu đột nhiên nghe tin Hiểu Phù đã chết y liền chết giấc tức thì.
Vô Kỵ bị chàng bóp đau quá mà té ngã, vợ chồng Thái Xung đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng chĩa mũi kiếm dí vào giữa mí mắt và yết hầu của Dương Tiêu.
Thì ra Dương Tiêu là một nhân vật rất quan trọng trong tay Minh Giáo, có thù oán rất lớn với phái Côn Luân.
Năm xưa Du Long Tử cao nhân tiền bối của phái Côn Luân đấu với Dương Tiêu thất bại, vì thế uất ức mà chết liền.
Sư phụ của Thục Nhân và Thái Xung hai người cùng chết trong tay Minh Giáo nhưng họ không biết đích thực hung thủ là ai, tuy vậy họ vẫn nghi ngờ hung thủ là Dương Tiêu, nay vợ chồng y đột nhiên gặp kẻ thù giữa đường, trong lòng phân vân không biết đối xử ra sao vì vợ chồng y biết võ công của Dương Tiêu rất cao thâm. Tuy Dương Tiêu là kẻ thù của sư môn nhưng hai vợ chồng không dám ra tay đấu ngay. Ngờ đâu vợ chồng y thấy kẻ địch đột nhiên chết giấc ngã lăn ra trước mặt, thật là dịp may trời ban cho nên cả hai đều gí mũi kiếm vào chỗ hiểm của Dương Tiêu tức thì.
Thục Nhân liền bảo Thái Xung rằng:
- Chúng ta hãy chặt đứt cánh tay của y rồi hãy tính sau.
Thái Xung vâng lời liền.
Lúc này Dương Tiêu vẫn chưa hồi tỉnh, Vô Kỵ thì đau đến toát mồ hôi lạnh nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Tuy y đã bị Dương Tiêu bóp vỡ xương trên bả vai, nhưng y không bao giờ nhớ thù cũ nên y thấy tình thế của Dương Tiêu nguy cấp như vậy, y dùng ngón chân điểm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Dương Tiêu một cái.
Bách Hội huyệt ở ngay giữa, chỉ khẽ đụng vào một cái là người ta thức tỉnh liền, nên Dương Tiêu tỉnh dậy ngay mở mắt ra nhìn, thấy một mũi kiếm đang dí ở giữa lông mày và lại thấy một thanh kiếm đang nhằm cánh tay trái mình chém xuống.
Chàng định ra tay chống đỡ nhưng tình thế không cho phép vì mũi kiếm của Thục Nhân đang dí vào chỗ yếu hiểm ở giữa lông mày của mình khiến chàng không thể nào cử động được, chàng liền vận chân khí vào cánh tay.
Thái Xung vừa chém xuống cánh tay trái của chàng, bỗng thấy lưỡi kiếm bị trượt tuột sang bên tựa như chạm phải vật gì trơn vậy, nhưng tay áo của chàng cũng đỏ ngầu vì dù sao tay chàng cũng bị chém trầy da đôi chút.
Lúc ấy thân hình của Dương Tiêu đột nhiên lướt về phía trước hai trượng hình như có người dùng dây cột vào cổ chàng mà kéo đi vậy.
Mũi kiếm của Thục Nhân đang dí giữa đôi lông mày, rạch phải mũi mồm, ngực sâu chừng nữa tấc.
Nếu lúc này Thục Nhân không bỡ ngỡ mà dí thanh kiếm xuông sâu chừng nửa tấc nữa thì chàng đã bị thảm họa phân thây mổ bụng rồi.
Chàng vừa lướt ra khỏi chỗ nguy hiểm liền đứng thẳng người dậy, thân pháp của chàng nhanh nhẹn như điện chớp. Người khác chưa chắc đã có ai làm được như chàng.
Chàng vừa đứng dậy, hai chân đã nhảy lên dẫm mạnh xuống một cái, hai thanh kiếm cuả vợ chồng Thái Xung đã bị gãy.
Với kiếm pháp của vợ chồng Thái Xung cao như vậy mà võ công của Dương Tiêu có cao siêu hơn thế nữa cũng chưa chắc chỉ một thế đã dẫm gãy kiếm của hai người được, nhưng vì thế võ Dương Tiêu quá quái dị nên vợ chồng Thái Xung kinh ngạc, đứng ngẩn người, không kịp thâu kiếm lại mới bị đại bại như vậy.
Ðồng thời Dương Tiêu còn đá tung hai khúc kiếm gãy lên bắn thẳng vào hai vợ chồng Thái Xung.
Cả hai đành giơ thanh kiếm gãy lên chống đỡ.
Tuy đã gạt được hai khúc kiếm gãy nhưng tay họ cũng cảm thấy tê tái.
Họ kinh hãi vô cùng, vội lùi về phía sau rồi một người đứng phía tây bắc, một người đứng phía đông nam, tay vẫn cầm thanh kiếm gãy xử dụng Lưỡng Nghi kiếm phép của phái Côn Luân ra đối địch.
Dương Tiêu cũng biết kiếm pháp Lưỡng Nghi của phái Côn Luân rất lợi hại, tuy chàng không sợ, nhưng muốn thắng hai người ít nhất phải đấu năm sáu mươi hiệp mới được.
Nhưng lúc này chàng mãi nghĩ tới sự sống chết của Hiểu Phù, làm gì còn có tâm chí mà đấu tranh nữa, huống hồ tay và mặt chàng đều bị thương khá nặng, nếu cứ để máu chảy hoài thì cũng phiền lắm, nên chàng lạnh lùng nói:
- Phái Côn Luân ngày càng thoái hóa? Hôm nay, ta hãy tạm tha cho hai ngươi. Sau này thế nào ta cũng tìm tới vợ chồng nhà người thanh toán chuyện hôm nay.
Rồi một tay vẫn ẳm Bất Hối, một tay dẫn Vô Kỵ, chân chàng không thấy cử động mà chàng đã lùi về phía sau hơn trượng, rồi quay mình lẹ một cái, đã đi xa mấy trượng.
Vợ chồng Thái Xung thấy vậy đều nhìn nhau kinh hãi, chỉ mong tên đại ma đầu ấy mau mau rời khỏi nơi này, nên vợ chồng y đâu dám đuổi theo.
Dương Tiêu tay ẳm, tay dắt hai đứa nhỏ, một hơi chạy thẳng mấy dặm rồi ngừng lại hỏi Vô Kỵ:
- Cậu hãy kể cho tôi biết chuyện Hiểu Phù ra sao?
Dương Tiêu đi rất nhanh mà chàng vừa nói ngừng là ngừng ngay, riêng có Vô Kỵ không sao đứng yên lại được, vẫn bị cái đà đưa mình lớt thẳng về phía trước.
Nếu Bất Hối không giơ tay ra kéo y lại thì y đã té ngã rồi.
Y vừa đứng vững, mồm vẫn thở hồng hộc, đã phải trả lời liền:
- Kỷ cô nương đã chết rồi! Bác tin cũng được mà không tin cũng đươc. Tại sao bác bóp vỡ xương bả vai của cháu như thế?
Dương Tiêu có vẻ ăn năn rồi hỏi tiếp:
- Tại sao nàng lại bị giết?
Uống phải rượu độc của Thục Nhân, Vô Kỵ tuy đã nôn ra gần hết ở giữa đường, lại uông thêm thuốc giải độc rồi mà chất độc vẫn chưa tan hết, nên trong bụng vẫn thấy đau như thường.
Y liền lấy Kim Ngân Huyết Xà ra cho chúng cắn ngón tay trái mình để hút độc.
Một mặt y từ từ kể rõ câu chuyện tại sao quen biết Hiểu Phù, chữa bịnh cho nàng ra sao và Diệt Tuyệt sư thái giết nàng... nhất nhất đều nói cho Dương Tiêu rõ.
Y vừa nói hết câu chuyện thì cũng vừa lúc hai con rắn đã hút hết chất độc trong người y ra rồi.
Dương Tiêu lại hỏi Vô Kỵ lúc Hiểu Phù sắp chết có nói gì không, rồi chàng ứa nước mắt và tự nói:
- Ác ni Diêt Tuyệt bắt ép nàng tới đây giết hại ta, nếu nàng nhận lời thì nàng đã lập công lớn với phái Nga Mi và có thể thừa kế địa vị chưởng môn. Hà! Em Hiểu Phù ơi, em đành chết cũng không chịu nói cho ác ni hay sự thật. Em chỉ cần giả bộ nhận lời đưa ác ni tới đây, như vậy có phải chúng ta được gặp nhau và em cũng không bị ác ni giết không?
Vô Kỵ xen lời nói:
- Kỷ cô nương là chính trực, nàng không chịu ngấm ngầm hạ độc thủ giết ác bá và cũng không muốn lừa dối ân sư.
Dương Tiêu gượng cười và nói:
- Cậu quả thật là tri kỷ của Hiểu Phù. Có ngờ đâu ân sư của nàng lại nỡ động thủ giết nàng như vậy.
Vô Kỵ lại nói:
- Cháu nhận lời của Kỷ cô nương đem em Bất Hối đến đây cho bác.
Dương Tiêu rùng mình vội hỏi:
- Em Bất Hối là ai thế?
Chàng vừa hỏi vừa quay đầu lại hỏi Bất Hối:
- Con họ gì? Tên là gì?
- Con họ Dương tên là Bất Hối.
Dương Tiêu ngẩng mặt lên trời rú một tiếng thật dài, những lá cây ở chung quanh đều bị tiếng rú của chàng rụng tơi bời.
Một lát lâu chàng lại nói tiếp:
- Con quả thật họ Dương. Dương Bất Hối, Bất Hối. Hay! Hiểu Phù, em tuy bị ta cưỡng bách nhưng em vẫn không hối hận chút nào.
Khi Vô Kỵ nghe Hiểu Phù kể cho biết mối tình nghiệp duyên của hai người rồi, lúc này thấy Dương Tiêu anh tuấn đẹp trai như vậy, tuy tuổi của chàng ta hơi lớn một chút, nhưng vẫn là người đẹp trai và đầy đủ phong độ so sánh với lục sư thúc của y thì chàng này vẫn dễ được thiếu nữ yêu mến hơn, nên Vô Kỵ nhận thấy Hiểu Phù bị hãm hiếp mất trinh và lại nhất tâm yêu chàng, như vậy cũng không thể trách cứ nàng được.
Xương bả vai trái bị bóp gãy, Vô Kỵ đau đớn chịu không nổi, lúc này muốn tìm kiếm ra thuốc để nối xương và trị đau không phải là chuyện dễ, nên y đành phải nắn nót cho những xương vỡ ăn vào khớp trước và hái một ít thuốc rịt lên cho khỏi sưng đã rồi y lại bẻ hai cành cây lấy vỏ và cành cây buộc lên bả vai.
Thấy Vô Kỵ tuổi hãy còn nhỏ nhưng thủ pháp chữa thương rất thuần thục, Dương Tiêu trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng.
Vô Kỵ băng bó xong liền nói:
- Bác Dương Tiêu, cháu không phụ lời Kỷ cô nương đã đem em Bất Hối tới đây cho bác rồi. Cháu xin từ biệt ở đây.
Dương Tiêu vội nói:
- Cậu đi xa hàng vạn dặm đem con gái đến cho tôi, thế nào tôi cũng phải đền lại ơn đó.
Cậu muốn gì cứ việc nói đi, trừ phi những việc gì mà Dương mỗ làm không được hay trên thế gian này không có vật đó thì tôi đành chịu.
Vô Kỵ cười ha hả đáp:
- Bác Dương Tiêu, bác coi thường Kỷ cô nương quá, thực uổng cho cô ta hy sinh tính mạng vì bác.
Dương Tiêu biến sắc mặt quát hỏi:
- Cậu nói gì thế?
Vô Kỵ đáp:
- Kỷ cô nương không coi thường cháu mới nhờ cháu đưa Bất Hối tới đây cho bác. Nếu cháu định cầu lợi thì cháu không là người mà Kỷ cô nương đã dám nhờ vả.
Y vừa nói, trong lòng vừa nghĩ:
- Suốt dọc đường em Bất Hối gặp bao nhiêu tai nạn, lần nào cũng đem thân ra gánh vác hộ, nếu ta là quân tham lợi vô nghĩa, ngày hôm này cha con bác làm sao mà trùng phùng được như vầy.
Y không thích đem những công lao của mình ra nói cho Dương Tiêu hay là ngay giữa đường bị hung hiểm như thế nào cũng không nhắc nhở tới, y chỉ nói qua loa vài câu rồi cúi mình vái chào đi luôn.
Dương Tiêu gọi lại:
- Hãy khoan đã, cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, ta Dương Tiêu xưa nay có thù cấp báo,có ơn phải đền. Cậu hãy theo tôi về đàng nhà ở một năm để tôi truyền thụ cho cậu vài thế võ hay hiếm có trên thiên hạ này.
Vô Kỵ đã chính mắt trông thấy chàng ta dẫm gãy trường kiếm trên tay vợ chồng Thái Xung, võ công hiếm thấy trên thiên hạ. Học được một thế hay nửa miếng sau này cũng có ích lợi cho mình, nhưng Vô Kỵ nghĩ đến lời dặn của thái sư phụ đừng nên đi lại với người trong ma giáo. Huống hồ y tự nhận đời sống chỉ có nửa năm thôi, dù có học được võ công vô địch thiên hạ cũng vô ích nên y bèn trả lời:
- Ða tạ bác đã có lòng như vậy, nhưng cháu là đệ tử của phái Võ Ðang không dám học võ của phái khác.
Dương Tiêu ủa một tiếng, rồi nói tiếp:
- Thế ra cậu là phái Võ Ðang đấy. Hân Lợi Hanh, Hân Lục Hiệp.
Vô Kỵ vội đỡ lời:
- Hân Lục hiệp là sư thúc của cháu. Từ khi cha cháu khuất núi, Hân lục thúc đối đãi với cháu như con vậy. Cháu lại nhận lời Kỷ cô nương đưa em Bất Hối đến Côn Luân này, như vậy đã hổ thẹn với lương tâm.
Dương Tiêu thấy Vô Kỵ nói vậy liền xua tay và nói tiếp:
- Như vậy sau này chúng ta sẽ tái ngộ.
Nói xong chỉ thấy chàng nhún mình một cái, đã đi xa mấy trượng. Bất Hối lớn tiếng kêu gọi:
- Vô Kỵ đại ca, Vô Kỵ đại ca...
Nhưng Dương Tiêu đã giở khinh công ra đi nhanh như bay, không bao lâu tiếng kêu Vô Kỵ đại ca của Bất Hối và hình bóng của cha con Dương Tiêu đã mất dạng rồi.
Vô Kỵ đứng yên giây lát.
Y với Bất Hối đi hàng vạn dặm như hình với bóng khắn khít vô cùng, nay đột nhiên chia tay tất nhiên trong lòng cũng buồn.
Lúc ấy y lại thấy xương bả vai đau nhức, liền đi vòng qua sơn lãnh tìm một chỗ thật hẻo lánh để kiếm thuốc rịt cho khỏi đau, nhưng y lại sợ gặp phải bọn Thái Xung nên cứ phải đi vào chỗ có cây cỏ rậm rạp nhất.
Núi Côn Luân này có rất nhiều hoa cỏ, cây lá, nhưng hoa cỏ nơi đây khác hẳn những thứ ở Trung Nguyên.
Y kiếm mãi không có một vị thuốc nào ghi trong sách thuốc của Thanh Ngưu cả.
Ði được hai mươi dặm đường rồi, vết thương không thể chịu được, Vô Kỵ liều ngồi vào trong đống đá lởm chởm để nghỉ ngơi, bỗng nghe phía tây bắc có tiếng chó sủa vọng tới, chỉ thoáng nghe y đã đoán ngay ra trong đó có trên mười con và tiếng sủa chúng càng ngày càng gần hình như chúng đang đuổi theo con mồi.
Trong lúc chó sủa bỗng có một con khỉ chạy tới, Vô Kỵ thấy trên đùi nó có mang theo mũi tên.
Con khỉ ấy chạy đến chỗ cách Vô Kỵ hơn mười trượng cứ chạy quanh dưới gốc cây, không sao leo được lên trên cành nữa, phần vì bị thương nặng, phần vì quá mỏi mệt nên nó chỉ chạy quanh được hai vòng đã nằm phục xuống đất.
Vô Kỵ chạy lại xem, thấy con khỉ tỏ vẻ van lơn cầu khẩn.
Vô Kỵ thấy vậy động lòng nghĩ thầm:
- Ta bị người của phái Côn Luân đuổi cũng tơi bời như mi, chứ có khác gì đâu .
Y lại nghĩ đến con Ngọc Hỏa Hầu ở ngoài Băng Hỏa đảo liền ẳm con khỉ lên khẽ rút mũi tên ra và lấy thuốc Kim Thương Dược rịt vào vết thương cho con vật.
Lúc ấy lũ chó đã tới gần, Vô Kỵ vội phanh áo ra giấu con khỉ vào trong người rồi cài khuy lại.
Y vừa cài tới cái nút dưới đã có mười mấy con chó săn to lớn phi tới bao vây và sủa lia lịa, hình như chúng đã ngửi thấy hơi con khỉ nên cứ chạy quanh Vô Kỵ nhe răng múa nanh dương oai.
Tuy vậy, chúng vẫn không dám nhảy xổ lại.
Thấy lũ ác khuyển đó rất hung ác, Vô Kỵ cũng sợ hãi nếu vứt con khỉ giấu trong người ra đàng xa, lũ chó sẽ không bao vây mình nữa.
Nhưng y được cha mẹ dạy bảo nên có lòng hiệp nghĩa từ hồi nhỏ, mặc dầu đối với con dã thú, y cũng không muốn phụ bạc, nên y nín thở nhảy vượt qua đầu lũ chó cắm đầu chạy thẳng.
Lũ chó săn lại kêu sủa đuổi theo.
Người chạy nhanh sao bằng chó, Vô Kỵ chỉ chạy được hơn mười trợng đã bị mười mấy con ác khuyển đuổi theo tới và cảm thấy dưới đùi đau nhức vô cùng.
Thì y đã bị một con chó dẫn đầu cắn phải, liền quay lại đánh một chưởng vào đầu con ác khuyển ấy.
Con chó nọ bị đánh lộn một vòng chết giấc tức thì, những con chó khác không sợ hãi gì hết đều xông cả lại tấn công.
Vô Kỵ tay đấm chân đá cố hết sức chống đỡ cầm cự, nhưng vì bả vai trái bị thương, cánh tay trái không cử động được nên không bao lâu tay trái của y đã bị một con chó cắn phải. Thế là những con khác đều xông vào lại nhằm đầu, mặt, vai, lưng y mà cắn lia lịa.
Trong lúc y bị cắn túi bụi, mơ mơ màng màng thì nghe tiếng quát tháo rất thánh thót rồi tiếng quát đó hình như càng ngày càng xa rồi y cảm thấy mắt mũi tối tăm không biết gì hết cả.
Trong lúc mê man bất tỉnh, Vô Kỵ mơ thấy vô số sài lang hổ báo xông lại cắn xé, y há mồm kêu la nhưng không sao kêu thành tiếng được.
Trải qua không biết bao lâu y mới thấy lũ thú dữ đó rút lui.
Rồi bỗng nghe có tiếng người nói:
- Bớt nóng rồi, có lẽ không chết đâu.
Vô Kỵ mở mắt ra nhìn, thấy mình đang nằm trong căn phòng nhỏ, có một người tuổi trạc trung niên đứng trước mặt, y liền hỏi:
- Ðại.. đại thúc làm.. làm sao...
Y mới nói được mấy câu đã thấy người nóng như lửa và khắp mình đau đớn.
Lúc này y mới từ từ nghĩ tới lúc mình đã bị một đàn chó vây cắn.
Người nọ liền xua tay hỏi:
- Cậu, cậu hãy nằm yên, cũng may số cậu rất lớn nên không chết. Thế nào, bây giờ cậu thấy bớt phải không?
Vô Kỵ không trả lời, vẫn mơ màng hỏi:
- Tôi.. tôi đang ở đâu thế? ...
Y vừa nói tới đó cảm thấy vết thương đau nhức không chịu được liền ngất xỉu.
Ðến khi thức tỉnh, Vô Kỵ không thấy người trung niên nữa, liền nghĩ thầm:
- Rõ ràng số mạng ta không còn bao lâu nữa hà tất ta chịu dày vò như thế này hoài .
Y cúi đầu trông thấy trước ngực, cổ, cánh tay và đùi đều băng bó, mùi thuốc xông lên mũi, lúc này y mới biết đã có người cứu y về đây và rịt thuốc cho.
Vô Kỵ ngửi mùi thuốc đó biết ngay người chữa thương cho mình không biết nhiều về thuốc, vì y ngửi trong những thuốc đó có mùi Hạnh Nhân, Phòng Phong, Mã Tiền, Nam Tinh.
Những vị thuốc này chỉ có thể chữa chó điên cắn thôi, nhưng những con chó của y không phải là chó điên.
Những vết thương trên người y là bị thương chớ không phải trúng độc, vậy thuốc này không hợp chữa cho y nên càng khiến y đau đớn thêm. Nhưng y không biết hiện giờ đang ở đâu và không đủ sức để ngồi dậy, đành phải đợi đến sáng mai, người tuổi trung niên kia tới sẽ hỏi sau.
Sáng hôm sau, quả nhiên người đó đã vào thăm, Vô Kỵ liền lên tiếng:
- Cám ơn đại thúc đã cứu cháu.
Người nọ lạnh lùng đáp:
- Không phải tôi cứu cậu đâu, cậu đừng cám ơn tôi làm chi.
Vô Kỵ lại hỏi:
- Ðây là nơi nào thế? Ai đã cứu tôi tới đây?
- Ðây là Hồng Mai sơn trang, tiểu thư chúng tôi cứu cậu đấy. Cậu thấy đói chưa, ăn một bát cháo cho đỡ một chút nhé.
Nói xong y liền đưa bát cháo thịt cho Vô Kỵ.
Ăn được mấy muỗng, Vô Kỵ thấy khó chịu, đầu óc choáng váng, liền để bát cháo xuống không ăn nữa.
Vô Kỵ nằm tại đó tám ngày liền mới miễn cưỡng ngồi dậy được, nhưng tay vẫn còn yếu ớt, không còn sức lực nào, y tự biết vì mất máu quá nhiều nhất thời không sao khỏi được.
Người trung niên hàng ngày đem cơm và thay thuốc cho y, tuy sắc mặt người đó rất đáng ghét nhưng Vô Kỵ vẫn cám ơn.
Ðồng thời Vô Kỵ thấy người đó không thích nói chuyện nên dù chàng có rất nhiều nghi vấn cũng không dám hỏi.
Hôm đó, y thấy người nọ vẫn đem những thuốc Phong Phong, Nam Tinh, v.v... vào rịt cho mình, không sao nhịn được liền hỏi:
- Ðại thúc, những thuốc này không hợp chữa vết thương của tôi, mong đại thúc đổi mấy vị thuốc khác hộ tôi.
Chàng nọ trợn trừng mắt lên nhìn Vô Kỵ một hồi rồi trả lời:
- Những thuốc này là ông chủ khai toa cho tôi đi hốt, lầm sao được? Cậu bảo thuốc này không hợp chữa bệnh cho cậu, tại sao cứu cậu khỏi chết? Thật đấy, cậu hãy còn nhỏ,trẻ con cứ hay ăn nói bậy bạ. Ông chủ chúng tôi tuy là người rất đại lượng và rất khoan hồng, dù có nghe cậu nói như vậy cũng không trách cứ cậu đâu, nhưng cậu cũng nên biết điều một tí từ rày không nên hỏi như thế nữa.
Nói xong y rịt thuốc đó lên vết thương.
Vô Kỵ đành gượng cười để cho y rịt thuốc.
Người nọ rịt thuốc cho Vô Kỵ xong liền nói:
- Cậu em, vết thương của cậu cũng đã lành lặn rất nhiều, cậu nên đi cảm ơn ông chủ, bà chủ và tiểu thư đã cứu sống cậu đó.
Vô Kỵ đáp:
- Vậy đại thúc làm ơn dẫn tôi đi cám ơn ngay đi.
Người nọi đưa Vô Kỵ ra khỏi căn phòng nhỏ, đi qua một hành lang thật dài, liền xuyên qua hai khách sảnh, rồi mời đi đến một cái phòng ấm.
Lúc ấy đã là mùa đông, dãy núi Côn Luân lại càng giá lạnh hơn những nơi khác, nhưng trong phòng này thì lại ấm áp như mùa xuân.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn xung quanh không thấy lò sởi để nơi đâu mà tại sao căn phòng này ấm áp như vậy, nên y ngạc nhiên vô cùng.
Y thấy chính giữa có một bức tranh cổ, trên bàn nhỏ có một lọ hoa mai, trên giải huyệt đều phủ đệm gấm, trong đời y chưa hề trông thấy nhà ai lại phú quý xa hoa như vậy.
Y cúi nhìn thấy quần áo rách rưới nên thấy hổ thẹn vô cùng.
Trong phòng ấm không có một ai, người trung niên vẻ mặt vẫn cung kính hết sức vừa chào vừa nói:
- Thằng nhỏ bị chó cắn đã lành mạnh, con dẫn y tới để cảm tạ lão gia và thái thái.
Nói xong mấy lời đó, y buông xuôi tay đứng yên, không dám thở mạnh.
Một lát sau bỗng thấy một thiếu nữ trạc mười sáu tuổi từ sau bình phong đi ra, nàng liếc nhìn Vô Kỵ một cái và hỏi:
- Anh Kiều Phúc, sao anh đưa y tới đây như vậy? Anh không thấy người y đầy chí rận hay sao?
Kiều Phúc cung kính đáp:
- Dạ dạ!
Vô Kỵ đã tự tủi, trong lòng áy náy không yên rồi, nay nghe thiếu nữ nói lại càng xấu hổ, mặt đỏ bừng thêm. Y cũng biết bộ áo của y bên trong quả có rất nhiều rận chí thực, liền nghĩ thầm:
- Tiểu thư này nói rất phải, trong mình ta quả thật có rất nhiều chí rận.
Y đưa mắt nhìn cô bé nọ, thấy gương mặt trái xoan và xinh đẹp vô cùng, không biết nàng mặc lụa nhiễu hay thứ gì cứ thấy có ánh sáng lấp lóe, tay nàng đeo một đôi vòng vàng, những đồ trang sức quý báu ấy Vô Kỵ cũng chưa hề trông thấy bao giờ.
Y lại nghĩ:
- Trong lúc ta bị lũ chó vây cắn, hình như có nghe tiếng quát tháo của một thiếu nữ mà Kiều Phúc đại thúc lại bảo tiểu thư của y cứu ta thoát chết, vậy ta phải cám ơn tiểu thư mới phải.
Nghĩ đoạn y liền quì xuống vái lạy rồi nói:
- Cám ơn tiểu thư cứu tôi thoát chết. Trương Vô Kỵ suốt đời không bao giờ quên ơn.
Thiếu nữ kia ngơ ngác rồi đột nhiên khúc khích cười nói:
- Kiều Phúc, bác làm gì thế? Bác đùa tên ngốc tử này phải không?
Kiều Phúc vừa cười vừa đáp:
- Chị Tiểu Phụng, thằng ngốc này vái chị mấy lạy chị chịu không nổi hay sao? Thằng này quê mùa lắm, nó tưởng chị là tiểu thư ấy.
Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi vội đứng lên nghĩ thầm:
- Nguy tai, mình cứ tưởng con sen này là tiểu thư.
Y xấu hổ và ngượng nghịu vô cùng.
Tiểu Phụng nhịn cười, ngắm nhìn Vô Kỵ, thấy mình Vô Kỵ đầy những vết máu, băng bó khắp nơi, mùi hôi xông lên rất khó ngửi nên con nhỏ phải bịt mũi lại và nói:
- Lão gia thái thái đang bận việc, cậu khỏi cần vào cám ơn, để tôi dẫn cậu đi chào tiểu thư trước.
Nói xong, Tiểu Phụng rảo chân đi trước dẫn đường, vì không dám đi gần Vô Kỵ nó sợ những con rận chí nhảy sang người nó.
Vô Kỵ theo sau Tiểu Phụng và Kiều Phúc, đi đến đâu cũng trông thấy những thị tỳ, đầy tơ đều ăn mặc sa hoa và những đài lầu các đều trang hoàng lịch sự.
Vô Kỵ sinh trưởng ở Băng Ðảo mười năm liền, rồi lên núi Võ Ðang và ở Hồ Ðiệp Cốc ăn uống và ở đều giản dị, chất phác nên y có ngờ đâu trên thế gian lại có nhà hào quý như thế này.
Ði được một lát tới trước một đại sảnh lớn, thấy trên có tấm bảng đề ba chữ "Hãn Kháng Cư", Tiểu Phụng đi thẳng vào trong sảnh một lát sau trở ra vẫy tay gọi.
Kiều Phúc liền dẫn Vô Kỵ vào tới cửa sảnh, trong lòng kinh hãi vô cùng, vì y thấy có hơn ba mươi con chó dữ chia làm ba hàng ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Một thiếu nữ mặc áo lông hồ ly trắng, ngồi trên cái ghế da hổ, tay cầm một cây roi da, mồm khẽ quát:
- Yết hầu!
Một con chó bỗng tung mình nhảy lên nhắm yết hầu của một người đứng cạnh tường cắn luôn.
Vô Kỵ thấy tình cảnh tàn nhẫn như thế, không sao chịu được, thất thanh kêu "ối chà"
một tiếng. Ðồng thời y thấy con chó đã cắn được một miếng thịt đang nhai ngồm ngoàm rồi, y định thần nhìn kỹ mới hay người đứng sát tường đó là một hình nhân làm bằng da.
Khắp hình nhân đó chỗ nào là yếu huyệt đều có treo một miếng thịt.
Thiếu nữ nọ lại quát:
- Bụng dưới!
Con chó thứ hai nhảy vồ miếng thịt ở bụng dưới của hình nhân kia tức thì. Lúc này Vô Kỵ mới biết những con chó dữ này đã luyện tập quen rồi nên nàng kia bảo chúng cắn đâu là cắn trúng chỗ đó. Y ngẩn người ra đứng nhìn một hồi, nhận ngay ra trong lũ chó này có mấy con đã cắn mình trong núi ngày nọ. Y lại hồi tưởng tiếng quát lũ chó ngày nọ và nghe tiếng quát của thiếu nữ này y như một, y mới biết ngày hôm đó chính thiếu nữ này đã chỉ huy mấy con chó ấy.
Ðáng lẽ Vô Kỵ tới đây là cám ơn thiếu nữ đã cứu mình khỏi chết, nhưng bây giờ y đã biết mình bị thương như vậy là do thiếu nữ tạo ra cho nên y tức giận vô cùng và nghĩ thầm:
- Thôi, thôi, nàng có lũ chó dữ trợ giúp ta là gì nổi nàng đâu, sớm biết như vầy thì đành chết trong núi hoang còn hơn về nhà nàng dưỡng thương.
Nghĩ đoạn y liền giật hết những vải băng bó trên người vứt ngay xuống đất, quay người đi ra liền.
Kiều Phúc kinh hãi vội gọi:
- Này, này, cậu làm gì thế? Tiểu thư ngồi kia sao cậu không đến mà vái lạy đi?
Vô Kỵ giận dữ đáp:
- Hừ! Bảo ta đa tạ nàng hày sao? Thế những con chó dữ đã cắn ta không phải của nàng à?
Thiếu nữ nghe Vô Kỵ nói như vậy, quay đầu lại nhìn, trông thấy Vô Kỵ tức giận vô cùng liền vẫy tay gọi:
- Chú em lại đây!
Vô Kỵ quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, y bỗng thấy trống ngực đập rất mạnh, vì y thấy thiếu nữ đó tuổi trạc mười bảy, mười tám, mặt mũi xinh đẹp vô cùng, da nàng trắng như ngọc ngà. Y đã gặp rất nhiều người đẹp mà trong đời y chưa thấy một người nào đẹp như nàng, khiến y vừa trông thấy đã động lòng nên y cúi đầu xuống không dám nhìn nàng nữa, hai má cứ đỏ bừng lên.
Thiếu nữ lại nói:
- Chú em lại đây!
Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn, thấy mắt nàng tựa như có pháp thuật cầu hồn khiến y không sao kháng cự được, nên tiến tới từ từ mà không hay biết. Thiếu nữ đứng dậy nắm hai tay y, y cảm thấy khắp mình mẩy run bây bẩy như bị điện giật. Y định rút tay lại nhưng thấy hai bàn tay của thiếu nữ mềm mại không nỡ rút tay ra.
Thiếu nữ nọ lại hỏi:
- Chú em giận tôi phải không?
Bị một lũ chó cào cấu xé đau đớn như vậy, Vô Kỵ làm sao mà không tức giận?
Nhưng lúc này y cảm thấy người nàng có mùi thơm như hoa lài đưa tới, khiến y ngây ngất hầu như sắp chết giấc tại chỗ nên không tức giận được, liền lắc đầu đáp:
- Không!
Thiếu nữ lại hỏi tiếp:
- Tôi họ Chu tên là Cửu Chân, còn chú em tên họ là chi?
- Tôi là Trương Vô Kỵ.
- Vô Kỵ, Vô Kỵ! cái tên này tao nhã lắm, chú hãy ngồi xuống đây.
Nói xong nàng chỉ cái ghế bên cạnh bảo Vô Kỵ ngồi.
Thấy nàng bảo ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Vô Kỵ trong lòng mừng rỡ liền ngồi xuống ngay.
Cửu Chân chờ Vô Kỵ ngồi yên rồi lại khẽ quát:
- Giữa ngực!
Lại một con chó nhảy lên cắn vào giữa ngực hình nhân. Nhưng miếng thịt trên ngực hình nhân đó đã bị con chó trước ngoạm mất rồi. Con chó liền cắn luôn miếng thịt ngang hông ăn luôn.
Cửu Chân nổi giận quát mắng:
- Ðồ tham ăn, không nghe lời ta dạy.
Nàng vừa nói, vừa cầm roi lên quất con chó ấy hai cái, chiếc roi ấy có rất nhiều gai nhỏ, nàng chỉ quất có hai roi, lng con chó đã chảy máu ra liền. Có lẽ con chó đói đã lâu nên dù bị đòn vọt nh vậy vẫn không buông mồi ra trái lại còn gầm gừ nữa, Cửu Chân nói:
- Mi không nghe lời ta phải không?
Nàng lại giơ tay lên quất trên lng con chó mấy roi nữa, con chó lăn lộn dưới đất, máu me đầm đìa, thủ pháp quất roi của nàng rất linh động, bất cứ con chó lăn lông tránh né thế nào cũng không tránh khỏi đòn vọt.
Sau cùng con chó bị đánh đau qua nằm phục xuống đất kêu là rất khẽ.
Cửu Chân vẫn không ngừng tay, đánh con chó chỉ còn thoi thóp mới nói tiếp:
- Kiều Phúc, đem con chó xuống rịt thuốc.
Kiều Phúc vâng lời ôm con chó ra khỏi sảnh.
Lũ chó kia thấy vậy đều sợ hãi nằm yên không cử động.
Cửu Chân quay trở lại cái ghế lông hổ ngồi xuống quát tiếp:
- Ðùi bên trái! Cánh tay phải... mắt...
Từng con một theo lời nàng nhảy lên cắn vào những bộ vị của hình nhân, Cửu Chân thấy những con chó đã nghe lời liền vừa cười vừa nói với Vô Kỵ:
- Chú em, chú xem những con súc sinh này có khốn nạn không? Không cho chúng một trận roi độc thì chúng không nghe lời mình.
Vô Kỵ tuy bị lũ chó này cắn mình đau đớn như vậy, nhưng nay thấy chúng bị đánh thảm thiết như thế, trong lòng cũng không nỡ.
Cửu Chân thấy Vô Kỵ không trả lời vừa cười vừa hỏi:
- Chú đã bảo không giận tôi rồi, sao tôi hỏi chú không trả lời? Tại sao chú lại lên tới Tây Vực này, cha mẹ chú hiện giờ ở đâu, có được mạnh giỏi không?