Lãng mạn
Vừa bấm giờ tan ca là ông chạy xe thẳng vào chợ Walmart. Ngày mai lễ Valentine nên đã hơn 11 giờ đêm mà chợ còn đông, cứ nhìn bãi đậu xe thì biết, ông nhớ lời bà là đi chợ ban đêm thì nên đậu gần cửa chợ và chỗ có cột đèn chiếu sáng. Ông vòng đi vòng lại hai ba lần mà không tìm được chỗ nào đúng như lời bà dặn, thôi đành đậu xa một chút cũng được, vả lại hôm nay chợ đông mà, ông nhủ thầm như thế. Xuống xe ông nhìn quanh rồi đi nhanh vào chợ như sợ người ta mua hết quà Valentine sau khi kéo thử lại cánh cửa xe hai ba lần để chắc chắn là xe đã được khóa cẩn thận.
Chợ ngày lễ có khác, những món hàng gợi ý cho khách mua mừng lễ tình yêu được bày ra tận cửa. Nào là bong bóng, gấu nhồi bông, thiệp mừng, kẹo chocolate, nhiều nhầt vẫn là hoa hồng. Món nào cũng rực rỡ đượm đầy màu sắc tình yêu. Nhìn vào bảng giá bông hồng hàng ngày chỉ có 1 đồng 89, hôm nay 2 đồng 99, bình hoa 10 đồng 99 hôm nay 17 đồng 99...... Nói chung món nào cũng được tăng gấp rưỡi, gấp đôi. Thế mà khách vẫn đua nhau mua. Ông lẩm bẩm một mình :
_Lễ với chả lạy, cứ đưa cổ cho chúng cứa mà không biết.
Ông ngắm hết món này đến món khác, đầu ông miên man không biết bà thích món nào đây. Nghĩ mà thương bà bao năm cực khổ vì chồng vì con cũng nên được hưởng một ngày tình yêu chứ, lúc này ông thấy “Valentine’s day” sao mà có ý nghĩa quá.
_Hay là tặng bà hộp kẹo chocolate để tỏ tình yêu ngọt ngào mà ông dành cho bà.
_ Không được, bà sợ mập không ăn để mình ông ăn hết thì còn ý nghĩa gì nữa.
_Hay là tặng bà con gấu nhồi bông.
_ Lại càng không được, đêm nào bà cũng ôm gấu mà ngủ thì rõ là gậy ông đập lưng ông.
_Một tấm thiệp kèm theo một bài thơ tình thì hay biết mấy nhưng …..
_Kia rồi. Ông bước qua dãy bên phải, một bình bông hồng đỏ thắm xếp nghiêng nghiêng trong lòng trái tim xanh với hai con thiên nga trắng muốt chạm mỏ vào nhau như đang thì thầm điều gì đấy, những bông hoa trắng nhỏ xíu được cắm rải rác sát mặt bình hoa khiến người ta có cảm giác đôi thiên nga đang bơi trong hồ vậy. Ông bưng lên ngắm nghía, có mỗi một bình duy nhất, ông không dám bỏ xuống sợ người khác lấy mất, bình hoa này chắc bà sẽ hài lòng đây, bà vốn là người tình cảm lại thích chụp hình thể nào bà cũng chụp vài chục tấm cất đi làm kỷ niệm. Nghĩ thế lòng ông rộn lên, tim ông đập mạnh, mặt ông nóng bừng.
_Bà ấy mới đo huyết áp cho mình sáng nay vẫn 120/80 mà.
****
Bà hết đứng lại ngồi, thỉnh thoảng vén tấm mành sáo cửa sổ ngó ra đường, ngõ vào ga-ra vẫn im như tờ.
_Không biết làm cái gì mà điện thoại không bắt, hay là làm overtime, gọi chín mười lần rồi chứ có ít ỏi gì đâu, mà có làm overtime over-thiếc gì thì cũng phải gọi về báo cho người ta một tiếng.
Bà nhớ đến cái cảnh hôm đưa con vào đại học, lối vào trường đông quá bị nghẽn, xe nối đuôi xe nhích từng bước, xe ông sau xe con trai ông lúc này bị một chiếc xe khác xen vào giữa, bỗng có tiếng cọoc cọoc gõ vào cửa kính xe, thằng con kéo cửa xe xuống.
_Đường nào vào chỗ con ở vậy?
_Bố!!! bố làm gì vậy ??? sao bố không ngồi trên xe hỏi con bằng điện thoại cũng được mà.
_Ừ, gần đây thôi mà.
Bà chép miệng thở dài .
_Rõ khổ.
Vẫn chưa thấy ông về, chiếc đồng hồ treo tường đổ 12 tiếng.
_Hay là gặp tai nạn gì đây, đã dặn lên xe là phải chốt cửa cẩn thận kẻo đến ngã tư đèn đỏ thằng ăn cướp lấp ló đâu đó thấy cửa xe không chốt nó kéo cửa trèo lên dí súng vào hông bắt chở đến chỗ vắng hỏi tiền, có tiền đưa cho nó hay không cũng bị chúng cho một phát tiêu đời, không biết có nhớ không nữa?
Nghĩ đến đây lòng bà nóng như lửa đốt.
Tiếng cửa ga-ra rè rè kéo lên. Vạch mành cửa sổ, đúng là ông về. Bà mở cửa thông với ga-ra đứng đợi.
_Ông làm gì giờ này mới về?. Sao tôi gọi điên thoại ông không trả lời.
Bây giờ ông mới giật mình. Lúc vào chợ ông đã quên khuấy cái điện thoại đang sạc pin trong xe.
Nhìn cái bình hoa bà nghĩ: “Cũng phải bốn năm chục bạc chứ chẳng chơi”.
_Ông mua cái bình hoa này bao nhiêu?
_Quà valentine ai lại hỏi thế.
_Ông lấy tiền đâu mà mua vậy?
_Trong bóp của bà chứ ở đâu.
_Thế cũng đòi…….va-len-thai va-len-thiếc. Rõ vẽ……người chả biết lo là gì.
Nhìn theo bà ngúng ngoẩy đi vào lòng ông bỗng bồi hồi như những ngày đã xa xưa lắm.
Ông nói nhỏ chỉ mình ông nghe.
_Thế mới là lãng mạn chứ!!!
Hạ Nguyên, Valentine’s day, 2011
|